Người đàn ông năn nỉ:
– Xin chú hãy đứng vào vị trí của tôi, lái xe lương ba cọc bốn đồng, vợ thì bệnh, hai đứa con đi học đóng tiền mỗi tháng. Bây giờ chú phạt tôi 2 triệu đồng vì quá tốc độ thì coi như con tôi nghỉ học, vợ tôi không có tiền uống thuốc. Mà khúc đường đó đâu có xe, vắng tanh hà, tôi tranh thủ chạy nhanh về đưa vợ tôi đi khám bệnh nữa, hic…
Không biết người cảnh sát có tha hay không, nhưng ai cũng mong khi mình khổ, hãy có người thông cảm đứng vào vị trí của mình. Hoặc ai đó muốn gây đau khổ cho mình thì hãy thương xót, hãy thông cảm đứng vào vị trí của mình mà nương tay lại. Đời là thế.
Thế nhưng khi ta giết chó để ăn thịt, ta chỉ biết đứng vào vị trí của mình, tham ăn ngon, không chút thông cảm đứng vào vị trí của con chó để hiểu nỗi tuyệt vọng đau khổ của nó.
Chó mèo mà cũng cần thông cảm à?
Thì người nghèo mới cần thông cảm, người giàu đâu cần. Chó, mèo bị bắt giết mới cần thông cảm. Sự thông cảm cho chúng sinh lúc tuyệt vọng mới đáng quý, chứ lúc sung sướng bình thường thì cần thông cảm làm gì.
Muốn giết chó, mèo ăn thịt chó hãy nghĩ đến kiếp nào đó mình bị bắt để giết. Đời mà, sao biết trước được.
BÁC SĨ THÚ Y – NGUYỄN HOÀNG MINH QUÂN